Xin đừng để “tôi” đến tuổi 25!

ôi một đứa thiếu thốn về tất cả mọi mặt ngay cả bản thân tôi với một ngoại hình nhỏ bé luôn làm mình tự ti và là một khuyết điểm lớn với tất cả cơ hội. Học xong 3 năm cao đẳng tốt nghiệp cầm tấm bằng trên tay khi đó tôi 22 tuổi không biết mình nên làm gì với nó. Trong suy nghĩ của bố mẹ tôi, lúc nào cũng đã đặt cho cái định hướng rằng “nhà mình không phải con ông cháu cha, con học không phải bằng giỏi về chỉ đi làm công nhân thôi con ạ”. Câu nói đó ám ảnh tôi cả một thời sinh viên. Vì biết rằng nó không chỉ là hoàn cảnh gia đình, nó còn là kì vọng mà ba mẹ tôi đặt vào tôi cả.

Nhà mình không phải con ông cháu cha, con học không phải bằng giỏi về chỉ đi làm công nhân thôi con ạ
Thế là học xong, trong thời gian chờ đợt tuyển tôi đi bán hàng thời trang VNXK cho 1 shop nhỏ, vừa bán hàng vừa quản lý cửa hàng luôn được một thời gian thì chui đầu vào làm công nhân trong khu công nghiệp gần nhà. Tôi cũng có ước mơ, cũng có hoài bão cho riêng mình nhưng gia đình không có ai ủng hộ tôi cả, một mình và luôn một mình. Ước mơ đó nó quá nhỏ bé so với thực tế, nó không thể nào vượt qua được những rào cản, sóng gió của cuộc đời, của cả những chuyện cơm áo gạo tiền vụn vặt. Vào làm công nhân 2 năm thật sự cảm thấy bản thân ngày càng già đi . Già đi không phải là hình thức mà là vì tôi không khôn lên mà thấy ngày càng ngu đi với công việc nhàm chán hoạt động tay chân cả ngày. Tối về chỉ biết mệt và lăn ra ngủ, chẳng biết ngoài kia tồn tại điều gì. Không bạn bè, không mối quan hệ, không những cuộc vui, lại cũng chỉ là một mình tôi. Một mình tôi đối diện với công việc nhàm chán, cuộc đời nhàm chán và cả cái tương lai mờ mịt nhàm chán của mình.

Tôi cũng có ước mơ, cũng có hoài bão cho riêng mình nhưng gia đình không có ai ủng hộ tôi cả, một mình và luôn một mình
Và tôi đã quyết định rời khỏi nơi đó vì thật sự muốn tìm cơ hội cho mình. Nhưng gia đình lại tiếp tục phản đối và quay lưng lại với tôi. Ơ vào cái thời điểm tôi vừa thất nghiệp lại cảm thấy bơ vơ như cả bầu trời sụp đổ không một ai để bấu víu, không một ai hiểu cho tôi, không một ai có thể cho tôi điểm tựa thì gia đình cũng đã quay lưng lại với tôi. Họ không hiểu được tôi, càng không thông cảm được sự trống trãi, bế tắc thật sự trong cuộc sống. Có những đêm tôi không tài nào ngủ được, có những đêm tôi tủi thân bật khóc, tôi suy nghĩ rất nhiều và lâm vào tình trạng stress, có ý định tự tử, cũng không biết tâm sự cùng ai. Mọi thứ cứ quay cuồng như thể chỉ muốn nhấn chìm tôi càng sâu hơn vào tuyệt vọng. Đã nhiều lúc tôi nghĩ, sự tồn tại của mình trên cuộc đời này có ý nghĩa gì? Có ai đó thật sự cần tôi bên cạnh, thật sự muốn bên cạnh tôi hay để san sẻ những nỗi niềm này vơi tôi không. Thật sự là không.

Thất nghiệp thật sự rất đáng sợ, tôi sợ ra ngoài với bạn bè mà không có tiền trong người, tôi sợ bạn bè hỏi nay làm gì rồi? Tôi sợ tất cả. Áp lực đồng tiền và áp lực công việc đè nặng suy nghĩ của tôi, đầu tôi rối tung lên mà không thể nào thoát ra được, tôi sợ bố mẹ lo lắng. Bố mẹ tôi nói “25 tuổi rồi mà còn đứng núi này trông núi nọ vậy đến khi nào mới chịu ổn định đây, không lẽ cứ lông bông thế à” . Thật sự tôi rất sợ mình là gánh nặng cho người khác, nhất là ở cái tuổi này tôi mới bắt đầu, tôi cảm thấy mình kém cỏi, cảm thấy càng tự ti hơn. Tuổi 25 lại có nhiều khó khăn đến thế sao? Chặng đường phía trước lại có nhiều những thử thách thế sao? Xin đừng đến tuổi 25, đừng đi qua hết tuổi trẻ của tôi với những tháng ngày mệt mỏi chìm sâu vào thất nghiệp thế này được không? Tôi thật sự chán chường, chỉ muốn buông xuôi hết tất cả, cố gắng để làm gì khi đến cả những người thân thiết nhất với mình cũng cảm thấy mình dần trở thành một gánh nặng. Cố gắng thêm nữa để được gì…!

Related posts:

Liên Quan Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *