Làm việc cật lực bao nhiêu thì phải biết hạnh phúc thật sự là gì

Tôi năm nay 29 tuổi, là nhân viên văn phòng. Tôi bắt đầu đi làm từ năm 22 tuổi, tính đến nay cũng đã 7 năm. Trong 7 năm, tôi làm qua 2 công việc. 7 năm không dài nhưng cũng không quá ngắn, đủ để tôi nhìn nhận lại chặng đường sự nghiệp đã qua. 7 năm qua, tôi không cho phép mình có thời gian ngơi nghỉ, nhịp điệu từ 8h sáng – 5h chiều cứ thế lặp đi lặp lại. Đôi khi tôi còn làm tăng ca không biết mệt mỏi và kiếm thêm tiền từ kinh doanh.

7 năm qua, tôi không cho phép mình có thời gian ngơi nghỉ
Khi còn ngồi trên giảng đường, tôi cứ mong mình sẽ mau lớn hơn thêm, mong ngày ra trường để đi làm kiếm tiền mua nhà, mua xe cho “oách với đời”. Nghĩ như thế nên quãng đời học sinh, sinh viên của tôi trôi qua như một giấc mơ trưa hè vội vã, thức giấc thì chỉ còn chút mơ hồ. Chắc do ngày xưa ba mẹ cứ nhắc nhở tôi học cho giỏi, đừng đua đòi để sau này sung sướng hơn nên tôi cứ học, cứ lo chuyện tương lai.

Tôi không thèm sống đúng tuổi của mình nên không hề biết nó đẹp, nó hạnh phúc như thế nào. Bây giờ làm người lớn rồi, đi làm rồi, kiếm được tiền rồi, cũng gọi là có chút thành tích với thiên hạ thì lại thấy lạc lõng, chơi vơi. Vì ngoài nỗ lực kiếm tiền, tôi không nghĩ mình có thể làm gì ý nghĩa hơn khi không bạn bè thân, không sống chung với ba mẹ, không vợ con.

Tôi làm việc nhiều đến nỗi bản thân không muốn bận tâm những mối quan hệ khác, thậm chí tôi quên cả giờ giấc. Nhiều khi hết giờ làm, chạy xe về nhà thì chợt nhớ là bài báo cáo bị thiếu vài chỗ nhưng không nghiêm trọng, sếp cũng chưa cần gấp. Thế mà tôi cứ hối hả chạy cho nhanh về nhà, cuống cuồng mở cho được cái laptop, thêm cho xong số liệu và gửi sếp thì mới yên tâm. Xong việc thì trời cũng tối mà chưa ăn cơm, chưa tắm rửa nên cứ thế mà ngủ vì hôm sau là chủ nhật.

Giờ đây tôi đã khá hơn trước và hiểu ra được đạo lý bao nhiêu phải biết hạnh phúc thật sự là gì. Tôi hiểu hạnh phúc không phải nằm ở tiền bạc có được, không nằm ở công việc mơ ước, không nằm ở quyền lợi mà là sự ung dung tự tại.

Trước đây, buổi sáng đi làm, xếp hàng gửi xe mà có người chen ngang là tôi lên tiếng ngay. Nhưng giờ thì chuyện đó không ảnh hưởng gì đến tôi nữa. Ở công ty, bị đồng nghiệp chơi xấu, bị sếp sai bảo nhiều việc mà tôi làm không xong tôi cũng không còn khó chịu, sầu não nữa. Tôi giờ đây từ tốn hơn, bình tĩnh hơn, biết cân bằng hơn giữa công việc và cuộc sống. Tôi tan ca đúng giờ, việc không gấp thì để sau, vui vẻ hơn, kết thêm nhiều bạn mới và bắt đầu muốn lập gia đình. Tôi còn hi vọng đón ba mẹ dưới quê lên sống cùng mình nữa.

Làm việc cật lực bao nhiêu, phải biết hạnh phúc thật sự là gì
Sau 7 năm, bài học quan trọng mà tôi rút ra cho quãng đường sự nghiệp của mình chính là hạnh phúc không ở chỗ tôi có xe sang mà là lái được xe bình an về nhà. Hạnh phúc không ở chỗ tôi có bao nhiêu tiền, mà là mỗi ngày tôi cảm thấy tự do, làm những việc mình thích. Hạnh phúc không ở chỗ tôi làm chức vụ nào, mà là đi đến nơi nào, mọi người đều khen tôi là người tốt. Cuối cùng, hạnh phúc không phải là những tràng pháo tay lúc tôi thành công, mà là khi tôi chán nản, có người nói với tôi rằng: “Hãy cố lên!”

Related posts:

Liên Quan Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *